Blog tam su tinh yeu
Thương tổn nhiêu đó có là gì? Bởi vì chúng ta quá chấp nhất nên mới bỏ qua nhau. Chỉ đến khi biết buông bỏ mới có thể có được hạnh phúc. Cuộc đời mà, khi chúng ta vẫn hy vọng thì chẳng có điều gì là kết thúc.
Đoàn khách trở lại Hà Nội, Linh xin phép anh Tuấn - trưởng đoàn để mình được ở lại đây. Dù sao thì kết thúc tour này cũng là kỳ nghỉ phép đầu tiên mà cô sử dụng cho mình. Không thể nói được sau chuyến đi này cô có trở về hay không, khi trong đầu đang quay mòng mòng giữa việc từ bỏ hay không từ bỏ. Chuyện công việc và cả chuyện tình cảm. Có lẽ Linh sẽ dùng thời gian đi du lịch đây đó rồi sẽ quyết định mọi chuyện.
Phàm không hề biết điều này, anh cũng chuẩn bị đồ đạc cá nhân để lên xe cùng mọi người trở về. Chuyến xe sẽ rời khỏi SaPa, nơi họ lần đầu tiên trò chuyện cùng nhau, nơi điểm chạm nhau giữa mối tình đẹp như cổ tích của hai người. Phàm cứ ngỡ rằng chỉ có nơi đây mới khiến Linh có thể buông bỏ oán hận trong quá khứ và tha thứ cho sai lầm của anh.
Thế nhưng, dường như mọi chuyện đã trở nên vô ích, và anh cũng không biết phải làm thế nào cho đúng. Có lẽ phải trở về Hà Nội, có lẽ anh lại tiếp tục chờ đợi cô.
Chỉ đến khi xe chuyển bánh, vắng Linh trên chuyến hành trình trở về, Phàm mới cuống cuồng khi biết tin cô đã ở lại SaPa, và mọi quyết định không hề nói với anh.
Đương nhiên, cô không có nghĩa vụ phải báo trước cho anh. Hơn nữa trong hoàn cảnh của hai người, với tâm trạng thất thường của cô khi anh trở về, càng không có lý do gì khiến cô nói trước với anh. Tuy nhiên điều này khiến anh vô cùng hoảng sợ.
Anh hoảng sợ việc cô ở lại một nơi xa lạ, tự lang thang một mình với tâm trạng hiện tại. Anh sợ cô sẽ trốn anh. Mà nếu như cô đã trốn, cho dù anh làm cách nào cũng không thể tìm ra.
Mặc kệ sự phản đối của anh trưởng đoàn, Phàm yêu cầu dừng xe rồi chạy ngược trở lại phía khách sạn, chạy nhanh đến nỗi tim muốn rơi ra khỏi lồng ngực, chạy đến khi tai ù đi vì thay đổi độ cao. Mưa bắt đầu lất phất rơi, vương lên những vách núi cheo leo, phủ lên không gian một vẻ xám xịt. Cả con đường ngoằn ngoèo lên thị trấn SaPa dường như bao trùm trong sương mù.
Ngày hôm ấy thời tiết xấu.
Một chiếc xe con quẹo bánh qua đoạn cua mất lái tông vào chiếc xe tải chạy ngược chiều. Phàm chỉ cảm nhận được một cái gì đó lao vào mình, sau đó mọi giác quan đều trở nên tê liệt.
Ngày hôm ấy, người ta đưa tin về một vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra ở cung đường hiểm trở lên SaPa, tai nạn liên hoàn do sương mù dày đặc, khuất tầm nhìn và một chiếc ô tô mất lái. Mặc dù chưa rõ chi tiết thương vong, nhưng đã có tin cho hay, một thanh niên trẻ vì bị thương quá nặng đã tử vong tại chỗ.
Ngày hôm ấy, Linh không ngờ rằng quyết định của mình lại có thể gây ra hậu quả nặng nề đến thế. Đến nỗi cô thà dùng những năm tháng đợi chờ của mình ra để đánh đổi cũng không thể vãn hồi.
----
Trở về sau một chuyến phượt xuyên Việt kéo dài gần một năm, bố mẹ suýt không nhận ra Linh. Cô đen nhẻm và gầy rộc hẳn đi, mái tóc vốn mượt mà trước đây trở nên cứng queo và phần đuôi xơ rối. Có nhiều việc nhất định phải cần thời gian suy nghĩ thấu đáo, Linh đã quyết định xin nghỉ hẳn ở công ty du lịch. Lần trở về này cô muốn hoàn tất thủ tục xin thôi việc và rút lại hồ sơ, giấy tờ cần thiết.
-Linh, đừng đi nữa, ở nhà mà yêu đi rồi còn lấy chồng!
Mẹ cô đã chán với việc phải cằn nhằn, sau khi dùng hết quyền uy của một bà mẹ, dùng hết chiêu trò tham khảo được từ những người xung quanh thì đã bỏ cuộc, cuối cùng vẫn chỉ có thể dùng tâm trạng của một người mẹ bình thường, nói như bất lực.
Linh quay sang ôm mẹ, vùi mặt vào vai mẹ, hít hà mùi hương dịu ngọt dễ chịu trên tóc mẹ, nhận ra đã có vài sợi bạc lỉa chỉa ra trên đỉnh đầu. Mẹ cũng đã già, thời gian cũng đã bắt mẹ phải già. Với một gia đình chỉ có hai cô con gái nhưng đứa nào cũng không chịu yên ổn, dường như mẹ ngày một già thêm.
-Mẹ an tâm, con sẽ lấy chồng, nhưng không phải bây giờ. Con có cuộc sống của mình, và con đã lãng phí mất mấy năm chỉ vì một sự cố chấp đến ngốc nghếch. Bây giờ con phải thay đổi thôi! Cũng đến lúc phải lớn lên rồi!
Thực ra, con người ta rồi cũng sẽ có lúc trưởng thành. Đó là khi biết dừng lại một quãng đường chạy dài để xem mình đã chạy được bao xa, đó là khi biết gạt hết mọi mâu thuẫn trong lòng để suy nghĩ về những gì đã từng trải, đó là khi biết buông bỏ hết thảy oán hận và giận dữ. Dù là chuyện gì đi chăng nữa cũng có thể vượt qua, vết thương nào cũng có thể tự chữa lành, và thay đổi để không bao giờ vấp phải chỗ đã từng ngã nữa.
Chuyện của Phàm, ít nhất Linh cũng đã xếp nó vào quá khứ, trở thành chuyện đã qua. Có thể tự tin đối mặt với anh nếu có gặp lại, có thể không cảm thấy mỏi mệt khi phải cố tỏ ra bình thường.
Thế nhưng Linh không ngờ, dù là chuyện của 3 năm về trước hay là chuyện của thời điểm hiện tại, quyết tâm của con người không thể đủ cho số mệnh đã định trước.
Càng những cái cố kiếm tìm sẽ càng không thấy, nhưng một khi đã buông bỏ được rồi thì nó lại tự động hiện lên trước mắt.
Người ta gọi ấy là Duyên. Là oan gia.
Những sự ràng buộc vô hình cứ cuốn chặt lấy cuộc sống của đối phương, trở thành một thứ định mệnh mà cho dù có cố chạy trốn cũng không thể thoát khỏi.
-Này, mày đi 1 năm mà nhìn đã “tã” quá đấy!
Chị kế toán vừa đếm tiền vừa buông một câu nhận xét có sức sát thương khủng khiếp với tâm hồn thiếu nữ mới chớm 24. Linh xụ mặt, chưa kịp phản kháng lại để vớt vát chút lòng tự trọng thì một giọng nói quen thuộc cất lên.
-Bà chê cái gì? Tôi lại thấy nó dạn dĩ lên, cứng cáp hơn lại đầy sức sống thế kia mà. Linh, đừng nghe mụ già kém hiểu biết này, 1 năm qua mày khá lắm!
Anh Việt quàng tay qua vai Linh, vỗ vỗ mấy cái như thông lệ cuộc gặp gỡ của “nam nhi đại trượng phu” với nhau. Linh khó khăn lắm mới gỡ được bàn tay rắn chắc, nặng nề ấy ra, ra vẻ nhăn nhó than vãi một hồi. Trò chuyện chán chê, đến lúc Linh chuẩn bị ôm đồ đạc về nhà bỗng nhiên bị gọi giật lại.
-Linh, mày quen ai tên là Phàm hả?
Sững lại đôi chút khi nghe đến tên cậu ấy từ người khác, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại được tinh thần, câu trả lời vừa thốt ra đã khiến Linh phải tự vấn mình, tại sao đã quên rồi lại cứ phải trốn tránh?
-Không ạ!
-Thế à? Tại vì có một người phụ nữ trung tuổi cứ đến tìm mày mấy lần đấy, bảo là mẹ của người tên là Phàm, bà này nhìn là biết người châu Á nhưng mà lại nói tiếng Anh!
Linh giật mình khi nghe đến mẹ Phàm, người mà anh vẫn hay nhắc đến nhưng cô chưa từng được gặp. Nghe nói bà đang sống ở Úc. Vậy thì bà đến đây tìm cô để làm gì? Lại còn những mấy lần?
Dường như thấy Linh còn ngẩn ra không hiểu, chị kế toán vốn hay lo chuyện bao đồng đã vội vàng kể lại, chìa ra mảnh giấy có viết một dãy số nhòe mờ đưa cho Linh.
Một địa chỉ ngắn gọn và một số điện thoại liên lạc lạ lẫm. Của một nhà mạng Việt Nam.
Linh gọi vào số ấy thì thuê bao đã bị khóa.
Có lẽ không có chuyện gì đặc biệt. Có lẽ chỉ là hỏi thăm một chút vậy thôi.
Linh đắn đo suy nghĩ mãi cũng không thể tự thuyết phục mình bằng một lý do nào. Bàn tay nắm chặt lấy mẩu giấy, đấu tranh tư tưởng để vứt nó vào sọt rác, cuối cùng chân không nghe lời não, tim không nghe lời lý trí, vẫn chạy thục mạng đến địa chỉ trên tờ giấy.
Thực ra, linh cảm của con người luôn đúng. Nhất là khi gặp phải những vấn đề có liên quan đến những người họ thương yêu. Trong linh cảm không lành ấy của Linh có hình bóng của Phàm. Trên đường đi, cô đã không ngừng lẩm nhẩm, hy vọng mọi giả thiết trong đầu là không đúng.
Thế nhưng, chỉ khi cô tìm đến tận nơi, khi nhìn cánh cửa im lìm khép chặt cạnh bức tường nhà sơn xám. Người hàng xóm lục lọi rồi đưa cho cô một tờ báo cũ đã bám bụi và quăn nhàu.
-Thằng bé đấy bị tai nạn hồi đầu năm ngoái. Lúc đi lên SaPa thì phải. Mẹ nó từ nước ngoài về đây. Căn nhà này bỏ không lâu lắm rồi, sau tai nạn bà ấy có về đây vài lần rồi không thấy đâu nữa. Nghe nói thằng bé chết rồi, tai nạn liên hoàn cơ mà…
Những lời thuật lại về sau của bác hàng xóm Linh không nghe thấy nữa, tai cô ù đi như một vận động viên nhảy dù, ký ức, tâm trạng, tinh thần,… mọi thứ đều lơ lửng trong không trung.
Chính vào cái ngày cô quyết định trốn chạy hoàn toàn khỏi anh, chính cái ngày định mệnh ấy, Phàm đã gặp tai nạn. Cô chưa bao giờ cho rằng quyết định ấy của mình là sai lầm, cho đến thời điểm hiện tại, cầm tờ báo có tin về tai nạn, cô đã ước có thể quay ngược thời gian lại, và hy vọng mọi chuyện chỉ giống như một giấc mơ.
-À, mà nghe nói bố nó là xã hội đen ở bên nước ngoài cũng vừa bị bắt rồi chết trong tù đấy!
-Tù… tù ấy ạ? Lâu chưa bác?
-Khoảng 3 năm trước. Nhà nó cũng khốn đốn đợt đấy lắm. Dù bố mẹ nó li hôn lâu rồi nhưng vẫn không tránh khỏi bị người ta truy thu tài sản. Cái nhà này là của nhà mẹ nó để lại lâu rồi, thằng bé khi về đây nhìn đáng thương lắm. Tất bật, tất bật, thi thoảng cứ thấy xách vali đi suốt ngày.
Hóa ra vì chuyện bố đẻ bị bắt anh mới vội vàng đi mà không nói lời nào với cô. Hóa ra vì muốn giấu cô, vì không dám nói ra chuyện khủng khiếp về gia đình mình nên anh mới như vậy.
Cô chưa từng hỏi anh, cũng chưa từng cho anh giải thích nguyên nhân. Chỉ là anh cố chạy đến còn cô cứ trốn đi. Ôm khư khư vết thương của mình, oán trách anh không tốt, oán trách anh làm cô tổn thương.
Linh òa khóc như một đứa trẻ, lang thang vì không biết mình nên đi đâu. Trong bầu trời rộng lớn này vốn dĩ có anh nhưng bây giờ cô đã không bao giờ có cơ hội gặp lại. Vốn dĩ chỉ là chia tay một chút thôi thì có gì ghê gớm? Chỉ là anh ra đi, nhưng rồi không phải là đã trở về đó sao? Không phải là đã xin cô tha thứ và hy vọng hai người sẽ trở về như ban đầu đó sao?
Mọi thứ đã xảy ra chẳng khác nào giấc mơ. Như cuộc hẹn giữa hai người, như câu chuyện tình yêu còn dang dở chưa kịp chấm bút. Như tâm trạng hỗn loạn và hoảng hốt lúc này của Linh.
Cô đã làm gì với Phàm thế này?
Rõ ràng cô vẫn còn yêu anh, rõ ràng vì anh cô vẫn đau khổ như thế này. Vậy tại sao khi ấy cô lại muốn trốn chạy khỏi anh?
Con người thật kỳ lạ, chỉ khi mất đi mới biết điều gì là đáng quý, chỉ khi không bao giờ còn cơ hội mới điên cuồng tìm cách nắm chặt. Linh bây giờ chẳng khác nào đang đưa tay ra giữa không trung, quờ quạng cố tìm cái gì đó để bấu víu nhưng rồi chỉ là những khoảng không khí lạnh lẽo vây quanh mình. Dù có gào khóc, dù có tự trách mình, dù có muốn chạy trốn cũng không thể nào thoát ra được tâm lý dày vò bản thân mình.
Mọi thứ đều đã qua, có những vết thương mãi sau này mới biết. Những sự thật vì mải mê trốn chạy nên khi biết được đã trở nên quá muộn màng.
Ai có thể đánh đổi để lấy lại những thứ đã qua?
***
Linh trở mình dậy thì trời đã tảng sáng, chuyến tàu lên Lào Cai vẫn đang kiên trì lăn bánh. Vươn vai ngồi dậy, lục tìm card-visit của nhà xe quen thuộc, hít hà mùi không khí lành lạnh hơi ẩm của thời tiết nơi đây.
Đã lâu lắm rồi Linh mới trở lại SaPa, nơi có quá nhiều kỷ niệm, cũng là nơi đầu tiên cô với Phàm chính thức gặp nhau. Xe thả Linh xuống đầu dốc nhà thờ Đá, cô khoác balo đi bộ về khách sạn quen thuộc trước đây vẫn ở.
Mọi thứ quen thuộc đến nỗi nước mắt tự động trào ra.
Cũng phải, chỉ là Phàm không ở đây, chỉ là anh ấy sẽ không thể trở lại đây nữa.
Trên con dốc ngoằn ngoèo chẳng có mấy người qua lại, tuyết bắt đầu rơi.
Dù đến SaPa đã nhiều lần nhưng đây chính là lần đầu tiên Linh được chứng kiến tuyết rơi. Trước đây, Phàm và cô đã từng giao hẹn, sẽ dành một kỳ nghỉ để đến SaPa đúng vào đợt tuyết rơi. Nhưng cuối cùng vẫn thất hẹn, lời hứa ấy đã vĩnh viễn trôi vào quên lãng.
Linh mỉm cười, giơ tay ra hứng những bông tuyết li ti, cảm giác hơi lạnh bám vào trí não, xộc vào tận tim, đông cứng lại. Có cái gì đó âm ỉ bò ra từ trong lòng, khiến Linh bất giác thấy ngực trái buốt đau.
-Linh!
Tiếng gọi quen thuộc kéo cô ra khỏi hồi ức và tậm trạng chồng chéo vào nhau. Khi những giọt nước mắt chỉ kịp trào ra vì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc. Khi xúc giác trở lại để thấu cơn lạnh, nỗi nhung nhớ, nỗi dằn vặt, nỗi oán trách trồi lên mãnh liệt, bùng nổ ra khiến cô khóc òa.
Phàm bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cô mỉm cười. Tuyết bay li ti phảng phất trước mặt anh tựa hồ như ảo ảnh không thực. Nhưng Linh biết chính là anh ấy.
Khuôn mặt chẳng có gì thay đổi, chỉ là bỗng dưng già dặn hơn. Vết sẹo trên trán được che đi bởi tóc, vệt râu lờ mờ ram ráp Linh chạm vào bỗng có cảm giác quá thân thương.
Mọi lời muốn nói chẳng thể trượt ra khỏi cổ họng, cứ ngắc ngứ mãi không thành lời. Phàm lặng lẽ ôm lấy cô, cảm nhận từng vệt nước mắt của cô rơi xuống tay anh ấm áp. Sự trùng phùng nào cũng đem theo vệt nước mắt, là tủi hờn, là hạnh phúc, chỉ khi trải qua rồi mới có thể hiểu được nó đáng quý đến nhường nào.
-Linh, anh đã ở đây đợi em. Anh không biết phải đợi đến khi nào, nhưng anh vẫn cứ đợi. Thật sự là anh ngốc lắm có phải không? Và Linh biết khi nói những câu đó Phàm cũng khóc.
Hai người vốn đợi chờ nhau trong miết mải yêu thương. Khi cảm xúc bị bào mòn bởi những nỗi đau và sự chia cách vô hình. Cuối cùng thì chúng ta vẫn có thể tin vào những kỳ tích. Hóa ra mọi sự chờ đợi đều đáng giá, hóa ra chỉ cần kiên nhẫn là có ngày được gặp lại.
Thương tổn nhiêu đó có là gì? Bởi vì chúng ta quá chấp nhất nên mới bỏ qua nhau. Chỉ đến khi biết buông bỏ mới có thể có được hạnh phúc. Cuộc đời mà, khi chúng ta vẫn hy vọng thì chẳng có điều gì là kết thúc.
Và hạnh phúc là một hành trình dài tìm kiếm bàn tay nhau…
(Hết)
Có thể bạn sẽ thích:
- Những câu nói hay về tình yêu
- Báo tâm sự - bao tam su
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét