Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015

Hãy để em yêu anh nhiều hơn

Hãy để em yêu anh nhiều hơn


Tam su ban tre - Hãy để em yêu anh nhiều hơn. Vì em biết rằng, khi chấp nhận buông tay người con trai mà mình yêu thương nhất nước mắt sẽ không ngừng rơi, nỗi đau hằng đêm sẽ hiện về từng giờ từng giờ.
Em đã giành lấy trái tim của anh từ tay cô ấy, vậy giờ hãy để em thay anh quan tâm cô ấy, như một người bạn có được không anh? Em cũng từng như cô ấy, cũng từng phải khóc vì những kỉ niệm, phải tan nát vì những giây phút nhớ nhung đến da diết, nên em hiểu rõ cô ấy cần gì, muốn gì trong thời gian này... Vậy thì em xin thay anh chăm sóc cô ấy... với tư cách là một người bạn, nhưng chỉ em biết cô ấy là ai, còn cô ấy thì sẽ mãi không bao giờ biết người nói chuyện hằng ngày với cô ấy là em - người yêu anh!
Tình yêu - Hãy để em yêu anh nhiều hơn


Em dường như muốn để anh quay về với cô ấy khi thấy những dòng trạng thái cô ấy viết ra, đơn giản một điều cô ấy muốn anh nghe, muốn anh hiểu nỗi lòng hiện giờ của cô ấy. Nhói trong tim, từng hơi thở như đứt quảng, có thể chỉ muốn lặng đi một phút để biết lúc ta mơ ta có khóc nhiều như thế hay không?
Em đã khuyên cô ấy rất nhiều hãy cố gắng mạnh mẽ, tự tin, hãy sống thật tốt và mĩm cười thật nhiều, bởi lẽ không có kết thúc thì làm gì có một khởi đầu mới. Nhưng em biết rằng sẽ mất rất lâu để có thể vượt lên nỗi đau này, cô ấy hứa với em sẽ sống tốt hơn và em tin rằng cô ấy sẽ làm được...
Chỉ là em nhắc nhở cô ấy ăn đúng bữa, ngủ đúng giấc và dỗ dành cô ấy khi cô ấy buồn. thỉnh thoảng em buông ra những câu nói bông đùa, ấy vậy mà gương mặt đẫm nước mắt ngày nào giờ đã rạng rỡ, xinh tươi hơn rất nhiều.
Nghe từng lời kể của cô ấy em thấy rằng em là người có lỗi, em đã giành lấy cái hạnh phúc vốn dĩ không thuộc về em. Em nghe tiếng nức nở từ phía bên kia màn hình, từ những icon mà cô ấy gửi qua, em xót lắm....
Cũng như anh em cũng biết đau lòng, nhưng anh biết không có đôi khi em tự cười cho cái gọi là điên rồ của mình, em đang tự làm đau em khi những kỉ niệm của anh và cô ấy được hiện về qua từng lời kể, nó ngọt ngào và dễ thương vô cùng...Khó lắm và em thấy mình ngốc lắm.
Ngốc vì em cũng như cô ấy cũng đôi lần khóc ướt đẫm gối về đêm nhưng chỉ riêng mình em biết còn cô ấy, cô ấy được anh ôm vào lòng được dỗ dành được lau nước mắt...
Ngốc vì em quá can đảm dám nghe, dám nhìn, dám làm tổn thương chính bản thân em...
Ừ! Cũng đúng! Nhưng vì em là con gái...
Em cho em quyền được sống hết mình được cho đi yêu thương và sự chia sẻ.
Có lẽ một ngày nào đó cô ấy cũng nhận ra rằng người âm thầm nói chuyện hằng đêm, kể cho cô ấy nghe những thú vui hằng ngày là em và em không biết rằng cô ấy sẽ mĩm cười cảm ơn em vì đã giúp cô ấy đứng lên hay sẽ nhìn em bằng ánh mắt oán hận...nhưng em tin một điều em đã giúp anh quan tâm, lo lắng cho cô ấy trong suốt quảng thời gian cô ấy gục ngã nhất..
Giờ này khi màn đêm đã buông, anh đã say giấc, cô ấy đã ngủ chỉ còn riêng mình em với những suy nghĩ trong đầu, em sợ có những lúc em yếu lòng em để đôi tay anh lạc lõng... anh buông tay em để về với cô ấy... Lúc đó em biết phải làm sao?
Liệu rằng có ai đó sẽ giúp em như em đã từng giúp cô ấy hay em chỉ biết lặng căm trong bóng tối và ngặm nhắm nỗi cô đơn... một mình.
Em thương cô ấy, nhưng em cũng yêu bản thân em... và em cũng yêu anh...
Có thể ban sẽ thích:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét