Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Thư gửi mùa Đông

Blog tam su tinh yeu

Mùa Đông lạnh lùng với em bằng những cơn gió lùa tóc rối, bằng những cơn mưa phùn bay hiu hắt những sớm chiều.

Mùa Đông thương, em có một vài điều muốn nhắn nhủ. 

Có những ngày mùa Đông,

Em muốn cuộn tròn bên cạnh người yêu, dùng tay vuốt tóc của anh ấy, luồn vào khuôn ngực của anh ấy, rồi thì em lặng yên, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch, thình thịch.

Em muốn vứt bỏ những lo âu và phiền muộn sau cánh cửa, để thời gian riêng tư của em với người em yêu được say đắm nồng nàn. Em nói cho anh ấy nghe nhiều chuyện, cười cho anh ấy thấy em vui. Em cũng hỏi han anh ấy một vài chuyện, rồi thì hết chuyện, em và người em yêu sẽ cùng nhau đọc sách.

Em muốn mùa Đông của em không lạnh, mùa Đông phải ấm hơi thở của người em yêu, ấm thịt da anh ấy ngay bên cạnh, để em siết chặt tay, để anh ấy biết em cần anh ấy, nhiều lắm!

Em muốn mùa Đông của em và người em yêu cứ nhẹ nhàng, cứ lãng đãng mà bay, mà trôi. Bọn em sẽ chẳng cần hối hả, sẽ chẳng cần cuốn vào đời nhiều giấc mộng mị chẳng lành. Có thể, thi thoảng, anh ấy phải đi xa, có thể anh ấy bận việc, rồi thì em ngồi thút thít bên ống nghe điện thoại, nói là em nhớ anh ấy, nhiều thật nhiều. Rồi thì, anh ấy sẽ nói anh ấy vẫn luôn ở đây - ở bên cạnh em, cho em an lòng.

Thư gửi mùa Đông 1

Em, sợ rất sợ, bị bỏ rơi!

Nên em muốn mình trở thành một con mèo ích kỷ, chỉ biết quấn vào chân người khác, lao vào vòng tay ôm của người khác, mà nũng nịu. Con mèo nhỏ nhà ai đó có như thế không? Ai đó có ghét bỏ nó không? Giống-như-em...

Mùa Đông, em thấy mình lười chạm vào những nỗi đau. Dù em biết, đó là điều chắc chắn em phải-trải-qua. Nếu em không chiêm nghiệm, không chịu đi mà đứng y nguyên một chỗ, thì anh ấy cũng sẽ đi, cũng sẽ đi xa em thôi, đúng không mùa Đông?

Mùa Đông lạnh lùng với em bằng những cơn gió lùa tóc rối, bằng những cơn mưa phùn bay hiu hắt những sớm chiều. Mùa Đông khắc khổ và đơn côi như trái tim một người đã nứt vỡ từ ngàn năm chẳng nhóm lại lửa thương yêu. Mùa Đông đó không có người em yêu, khiến em muốn trốn chạy... Thật xa... Xa đến nỗi có thể tìm được anh ấy, rồi kéo anh ấy trở về bên cạnh em,  không đi xa em nữa, có được không?

Mùa Đông à, thương em, đừng giữ người em yêu nữa, cho anh ấy tìm về với em đi! 
 
Theo
 Hạc Xanh
Có thể bạn sẽ thích: 

Em ngốc vậy đấy, anh sẽ vẫn yêu em chứ?

Anh à, nếu đọc xong những dòng này, mà anh vẫn muốn ở bên em, thì, mình yêu nhau anh nhé?

Em là một cô gái ở bên trong luôn tồn tại những mặt quá đỗi mâu thuẫn. Tất cả những mâu thuẫn ấy, tạo thành em, đứa con gái khó yêu, khó hiểu và khó chiều vô cùng. Anh cũng đã cảm nhận được những điều đó rồi, phải không?
 
Em là vậy, luôn cố tỏ ra mạnh mẽ một cách ngu ngốc. 

Em là vậy, có thể lừa dối được rất nhiều người, đôi khi là cố lừa chính bản thân mình. Nhưng em biết mình không thể nào lừa dối được anh.
 
Em là vậy, không cho phép bản thân khóc lóc hay quá dựa dẫm vào anh, càng không thể cứ mãi trẻ con không chịu lớn. Có thể anh nghĩ em thật ngốc, và cũng buồn lòng nữa, nhưng anh hãy nghĩ rằng, cô gái của anh đang học cách trưởng thành, và cố gắng yêu anh một cách chín chắn hơn.
 
Em là vậy, trong suy nghĩ luôn không chứa đựng hai từ mãi mãi. Không có gì là mãi mãi và cũng như không gì là không thể thay thế được. Vậy nên em chưa bao giờ thật sự hạnh phúc với những gì mình đang có. Luôn tồn tại những hoài nghi, luôn sẵn sàng tâm lý mất đi. Và khi ấy, trong phút giây đó, anh sẽ thấy em ngẩng cao đầu, bước đi thẳng và chẳng nhìn lại.

Em ngốc vậy đấy, anh sẽ vẫn yêu em chứ? 1

 
Em không muốn để anh nhìn thấy em gục ngã, hay mặt đã ướt đẫm nước, nghẹn lên trong tiếng khóc phải kìm nén. Có thể, sau này, em sẽ cảm thấy hối hận, vì đã không níu kéo, không cố gắng giữ gìn. Nhưng, trong giây phút ấy, em tự cho bản thân quyền được phép bảo vệ lòng tự trọng, gìn giữ thứ tôn nghiêm cuối cùng cho riêng mình.
 
Và nếu một ngày xa lắm, khi đứng trước mắt anh không còn là em của ngày hôm qua nữa, em tỏ ra xa lạ hay lạnh nhạt đến mức làm anh giật mình, thì hãy nghĩ rằng anh đã mất em thật rồi. Em không muốn phải dùng dằng không dứt, càng không muốn những suy diễn viển vông, em sẽ biến mất như chưa từng tồn tại bên anh. Lặng lẽ lùi về phía sau, ôm đồm hết tất cả mọi thứ, và chôn giữ luôn người con trai em từng yêu thương. Em không cho mình yếu đuối trong bất kì tình huống nào. Nhất là khi đứng trước người đã làm em tổn thương.
 
Em là vậy đấy, anh sẽ vẫn yêu em chứ?
 
Theo
 Hạ Anh

Có thể bạn sẽ thích: 

Anh hứa sẽ không quên em

Blog tam su tinh yeu


Giữa họ, nếu nói là yêu, thì cũng không hẳn. Là một cái gì đó rất thân thuộc, thậm chí, không thể không có. Nếu một trong hai người chỉ biến mất vài ngày, chắc chắn người kia sẽ lo lắng đến cuống cuồng.

Cả cuộc đời này, anh hứa, anh sẽ không quên em..

*Đây là câu chuyện bên lề của "Có thứ hạnh phúc gọi là buông tay". Chuyện về một người bác sĩ, có khả năng cứu giúp người khác, nhưng lại không thể cứu giúp chính mình. Anh dạy một cô gái can đảm sống, dạy cách đối diện với nỗi đau chia ly, nhưng chính mình lại trốn chạy nỗi đau ấy…*

Tùng đẩy cửa bước vào nhà. Lại một ngày dài. Kể từ ngày quyết định theo Ngoại khoa bảy năm trước, anh biết, anh sẽ phải một mình chống chọi và trải qua nhiều thứ. Từ tuổi trẻ, từ tình yêu, anh gạt sang một bên để đi theo lí tưởng của mình. Trở thành một người bác sĩ tốt. Giống như ông ngoại. Nhưng, dù vậy, trong những ngày lạnh thế này, anh không thể tránh khỏi cảm giác cô đơn, đến cô độc. Như một con thuyền đang lênh đênh trên biển, dù biết rất rõ đích đến của mình. Đời người rất ngắn ngủi, nhưng trong cái lạnh đến cắt da cắt thịt của mùa đông Hà Nội, khi vừa phóng xe từ bệnh viện về nhà sau ca trực lúc 3h sáng, Tùng không khỏi cười khổ. Lạnh lẽo quá…

Bật sáng đèn, Tùng giật mình vì thấy một bóng áo trắng đang ngủ gục trên sofa. Ngạc nhiên một hồi, anh mỉm cười rồi tiến tới sofa, lấy tấm chăn phủ lên người đang say ngủ, rồi bước nhẹ lên phòng thay quần áo. “Đúng là không đâu bằng nhà” – Tùng cảm thán. Anh là mẫu người đàn ông của gia đình. Đối với anh, chẳng gì quan trọng bằng tình thân. Ngày trước khi còn học trường Y, những thời gian hiếm hoi không phải học hay trực, anh đều như bay trở về nhà để ăn cơm với bố mẹ. Còn bây giờ, khi đã ở riêng, anh vẫn vô thức mà duy trì thói quen đó. Dù về nhà là đối diện với cái tủ lạnh trống trơn, hay phòng khách lạnh lẽo vì thiếu hơi người, anh vẫn cảm thấy thỏa mãn. Vì có thế nào, đây vẫn là nhà của anh, vẫn là nơi cho anh cảm giác an toàn nhất.

Xuống bếp, anh lẳng lặng nhét hết đống thức ăn còn thừa hôm qua vào lò vi sóng, dự định ăn qua loa rồi ngủ. Hôm nay, phòng cấp cứu thiếu người, anh giúp họ cấp cứu một trường hợp tự tử. Vừa cắt cổ tay, vừa uống thuốc ngủ. Một cô gái rất trẻ. Khi được đưa đến, cả người cô lạnh ngắt, da mặt trắng bệch không có nổi một tia máu, trên khóe mắt vẫn đọng lại vài giọt nước. Tùng cảm thấy thật không nói nổi, ngu ngốc hết sức. Liếc qua hồ sơ, cô gái tên Hạnh…

Đang chìm trong suy nghĩ, anh không để ý đến tiếng bước chân vào phòng bếp. Một vòng tay nhỏ nhắn ôm lấy anh từ đằng sau:

-Anh về khi nào? Sao không gọi em dậy?
-Vừa về thôi, em ngủ tiếp đi. Tại sao lại ngủ dưới đất hả? Anh dặn bao nhiêu lần rồi?
-Dưới đất có thảm dày, vẫn ấm mà. Anh xem này, em có làm sao đâu. Đợi anh về đến ngủ quên, thế mà còn bị mắng.
-Anh mắng em lúc nào?
-Thôi được rồi, đừng ăn mấy thứ này. Nuốt sao nổi? Để em nấu cho.

Anh hứa sẽ không quên em 1

Đó là Thủy. Là bệnh nhân đầu tiên của Tùng, ngay khi vừa ra trường. Đến nay cũng ngót nghét vài năm rồi. Có lẽ bởi là người đầu tiên, nên Tùng dành rất nhiều thời gian để quan tâm và chăm sóc cho cô. Cô là một đứa trẻ mồ côi, ở với bà nội. Bà của cô đã mất sau khi cô biết tin mình bị bệnh một thời gian. Lúc ấy, dường như cả thế giới của Thủy đều sụp đổ. Không gia đình, không người thân, không họ hàng, không ai có thể bám víu. Đúng lúc ấy, cô gặp anh, chàng bác sĩ trẻ tuổi vừa tốt nghiệp với hàng tá những dự định và lí tưởng với nghề. Như một bản năng, họ tựa vào nhau, không nhiều, nhưng đủ để sưởi ấm cho cả hai…

Mối quan hệ của họ, từ lâu đã không đơn thuần là bác sĩ điều trị - bệnh nhân nữa. Nhưng, nếu nói là yêu, thì cũng không hẳn. Là một cái gì đó rất thân thuộc, thậm chí, không thể không có. Nếu một trong hai người chỉ biến mất vài ngày, chắc chắn người kia sẽ lo lắng đến cuống cuồng. Những lời nói quan tâm, những cử chỉ yêu thương, những hành động thân mật, họ đều không ngại mà thể hiện ra với nhau, để cho người ngoài nhìn thấy. Nhưng, trong họ, đều rất rõ ràng rằng, nếu phải đặt tên cho mối quan hệ này là “ yêu”, thì đây là chuyện không thể.

Thủy thỉnh thoảng vẫn hay chạy sang nhà Tùng lúc rảnh rỗi. Nhà của một chàng trai độc thân, nhưng không như cô vẫn tưởng. Gọn gàng, ngăn nắp, đâu ra đó, thậm chí còn có phần sạch sẽ hơn cả căn hộ của cô. Thế nhưng, cô vẫn vui vẻ dọn dẹp nhà cửa giúp anh, nấu nướng để căn bếp không phủ bụi, rồi nằm dặt dẹo cả ngày trên sofa xem tivi chờ anh về. Cuộc sống như vậy làm cô thấy rất thỏa mãn. Ban đầu, Tùng nhăn mày nhăn mặt khó chịu khi thấy cô ngồi co ro trước cửa nhà. Nhưng khi thấy cô mắt ngấn nước, mặt tái đi vì lạnh, mà phụng phịu rằng: “Em ở nhà một mình, rất lạnh”, thì chẳng nói chẳng rằng, Tùng đưa chìa khóa sơ cua cho cô, nghiêm túc nói: “Muốn sang thì sang, nhớ giữ chìa khóa cẩn thận mà vào nhà, đừng để nhiễm lạnh, biết chưa?”. Rồi hai người im lặng nhìn nhau cười….

Có Thủy, cuộc sống của Tùng không nhàm chán đến độ nhạt nhẽo nữa, mà đa sắc rực rỡ đến khó tin. Ngày nào đi làm về, anh cũng chờ mong cô có sang không, có được nhìn thấy nụ cười tít mắt của cô không, có được nhìn cái cau mày giận dỗi: “Em là osin không công của anh đúng không?” của cô, có được ngồi ăn cơm với cô mà yên lặng nhìn cô gắp hết những thứ không ăn được sang bát mình… Đôi khi, Tùng cảm thấy, đó chính là hạnh phúc. Một thứ hạnh phúc mà anh luôn khao khát và hướng đến trong cuộc sống gia đình. Thủy sẽ là cô vợ nhỏ, ngày ngày líu ríu bên tai anh, bám lấy anh mè nheo nhõng nhẽo, ôm lấy anh khi mệt mỏi vì công việc, và luôn dõi theo lắng nghe ủng hộ anh dù bất cứ chuyện gì xảy ra. 

Thế nhưng, anh và cô, mãi mãi chẳng thể bên nhau. Bởi lẽ, thời gian của cô không còn nhiều nữa. Thủy bị ung thư máu. Giai đoạn cuối rồi. Nhiều nhất cũng chẳng thể qua nổi mùa đông năm nay. Tùng vẫn tự cười cợt chính mình, trách móc chính mình, khi chẳng thể làm gì giúp cô. Anh thấy bản thân thật vô dụng, khi ngày ngày chỉ biết nhận lấy những thứ mà cô đem đến cho anh, trong khi không biết phải làm thế nào để cứu cô, thậm chí giúp cô hết đau đớn. Phải, Thủy chưa từng tỏ ra đau đớn trước mặt anh. Dù là một cái nhăn mày cũng không. Cô luôn xuất hiện trước mặt anh bằng vẻ ngoài tươi tắn nhất, rạng rỡ nhất. Ai nếu không để ý kĩ, chắc sẽ chẳng biết cô bị bệnh, thậm chí sắp chết. Kể cả Tùng, nếu không phải là bác sĩ của cô, anh có lẽ cũng bị cô lừa. Mỗi khi ôm cô, anh lại cảm thấy lòng nhói lên đau đớn. Cô càng ngày càng gầy, bờ vai nhỏ, vòng eo thon, anh có siết chặt tay đến mấy cũng vẫn rộng. Chỉ khi cô ngủ, ấn đường nhăn tít lại, cả thân thể co quắp ôm lấy mình, gương mặt tỏa ra nét bi thương, anh mới biết, cô đau đớn đến thế nào. Nhìn cô, anh chỉ ước mình quen biết cô sớm hơn, được ở cạnh cô nhiều hơn, chịu giúp cô những cơn đau hết lần này đến lần khác. Quan trọng nhất, Tùng chỉ muốn hét lên phẫn nộ “Sao em phải tỏ ra cứng cỏi như vậy? Nhìn em như thế, anh rất đau lòng, đau lòng không thể chịu được!”

Anh hứa sẽ không quên em 2


Mẹ Tùng hẹn gặp anh vào một chiều chủ nhật hiếm hoi anh được nghỉ ở nhà. Tùng khá bất ngờ, bởi từ lúc dọn ra ở riêng, mẹ thường chỉ gọi điện hỏi thăm chứ rất ít khi qua nhà anh, thậm chí còn “hẹn trước”. Đặt tách trà nóng mời mẹ, anh cười cười mở chuyện. Mỗi lần cười, anh chẳng giống chàng trai đã hai tám tuổi, đặc biệt là khi đứng trước mẹ, anh chỉ giống một cậu bé đang làm nũng:

-Mẹ nhớ con à?
-Ừ, mẹ không sang thì con định không về nhà chứ gì?
-Hì hì, thế hôm nay mẹ gặp con có chuyện gì? Chắc chắn không phải là rảnh rỗi nhớ con trai nên mới sang đúng không?
-Tùng này…
-Dạ?
-Con định duy trì quan hệ với Thủy đến bao giờ? Mẹ biết, nó là cô gái tốt. Nhưng, hai đứa… Mẹ không cần phải nói thẳng ra đúng không? Mẹ biết thế này là không đúng, nhưng mẹ muốn con dừng lại, và tìm cho mình một con đường khác. Không thể cứ mãi thế này, rồi con cũng phải gặp gỡ, yêu đương, lập gia đình với một người khác, con hiểu ý mẹ không?
-Mẹ…
-Con không thể yêu nó. Thời gian qua, con đã đủ trách nhiệm, đủ tận tâm rồi.
-Con không yêu cô ấy, chưa từng. Mẹ không cần lo đâu. Con mong rằng mẹ đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, dù sao, cô ấy cũng không thể qua khỏi quá đông này….

Tùng không hề biết rằng, ngoài cửa nhà, có một cô gái, mắt nhạt nhòa nước, đã đứng lắng nghe tất cả câu chuyện. Trên tay cô ấy vẫn cầm túi đồ ăn dự định sẽ nấu cho anh, trong đầu cô ấy vẫn đang tưởng tượng cảnh bắt anh rửa chén đĩa, rồi ôm cô cùng xem TV… Bịch… Rơi xuống đất, không chỉ là túi thức ăn, mà còn là trái tim cô, hi vọng của cô, hạnh phúc của cô… Tất cả như cùng lúc rơi xuống đất mà cô không cách nào nhặt lên. Chỉ bởi, đó là hiện thực. Cái hiện thực khốc liệt, tàn nhẫn mà dù cô có tìm cách trốn tránh cỡ nào cũng phải đối diện. Phải rồi, đằng nào cô cũng phải xa anh, cũng chẳng thể bên anh, vậy nên, sớm hay muộn, đâu có khác gì? Hãy cứ lẳng lặng biến mất, biết đâu anh sẽ đỡ đau đớn? À không, anh sẽ không thế đâu. Vì anh không yêu cô, chưa từng yêu cô. Thủy cười nhạt, lầm lũi bước qua đường, bỏ mặc đằng sau là màn mưa đông lạnh lẽo giăng khắp lối. Lạnh đến thê lương…

Một tuần rồi Thủy không hề xuất hiện, Tùng lo lắng muốn phát điên. Điện thoại tắt máy, nhà khóa cửa, anh không biết phải tìm cô ở đâu. Vì anh biết, ngoài nhà cô, và nhà anh, cô chẳng còn chỗ nào để đi. Chiều ấy khi đi ra ngoài, nhìn thấy túi đồ ăn rơi trước cửa nhà, anh chột dạ. Là Thủy? Cô nghe thấy rồi? Nghe được bao nhiêu rồi? Anh phải giải thích thế nào đây? Anh, có phải đã làm tổn thương cô rồi không? Anh nói thế cũng chỉ để mẹ an lòng, còn anh, có yêu cô hay không, chính anh là người biết rõ nhất, và anh nghĩ rằng cô cũng hiểu. Cô sẽ không hiểu lầm, nghĩ linh tinh chứ? Tùng trong lòng như có lửa đốt, cả ngày không yên, làm việc chẳng thể tập trung. Cuối cùng, anh nhờ người trực hộ, rồi đi lang thang tìm cô. Tất cả những nơi cô và anh từng đến, đều không có. Tùng tức giận trở về nhà. Bước vào phòng, đã thấy một thân ảnh quen thuộc. Là Thủy.

Tùng không kiềm chế nổi cảm xúc mà đi như bay đến chỗ cô, siết chặt cô vào lòng, đến phát đau. Anh ôm cô giống như để phát tiết hết những lo lắng, thậm chí, là lo sợ, trong những ngày qua. Thủy cười, khẽ vòng tay ôm lại anh, hai người cứ như vậy, bất kể thời gian, bất kể không gian, bất chấp tất cả… Chỉ đơn giản là, bên nhau.

Biển mùa đông gió lồng lộng. Trước sóng biển vẫn nhịp nhàng vỗ bờ là hình ảnh một đôi nam nữ ngồi giữa bãi cát vắng tanh. Giữa họ có một sự gắn kết đặc biệt, dù trời có lạnh thế nào, dù gió có mạnh thế nào, vẫn gợi sự ấm áp đến khó tả. Tùng cởi áo khoác mặc vào cho Thủy, để đầu cô tựa vào vai anh, rồi vòng tay ôm lấy cô.

- Anh này?
- Ừ?
- Anh là bác sĩ đúng không?
- Ừ
- Bác sĩ, em cần anh. Nhưng, em cũng yêu anh. Yêu anh nhiều đến mức không gì có thể so sánh được. Vậy nên, bác sĩ à, hứa với em, anh nhất định phải sống tiếp thật vui vẻ. Đời người dài ngắn, vốn không phải lấy việc hạnh phúc hay không để đo lường. Chúng ta không thể cùng nhau đến lúc răng long đầu bạc, nhưng không có nghĩa những gì mà chúng ta đã có là không vĩnh hằng. Anh lương thiện như thế, chính trực như thế, cuộc sống của anh vẫn còn rất dài, anh còn có thể giúp đỡ được rất nhiều rất nhiều người, chữa trị cho rất nhiều người, giống như ngày trước anh đã từng cứu giúp em vậy. Chúc anh hạnh phúc. Nhất định, anh phải hạnh phúc. Biết không?...

Bất cứ khi nào anh nghĩ đến em, hãy tin rằng em cũng đang nhớ anh. Anh phải nhớ rằng, dù em có hành động lạnh nhạt hay tỏ vẻ không quan tâm thế nào, em luôn nhớ anh. Kể cả khi ngay lúc này đây, em đang nói chuyện với anh, thì, em cũng vẫn nhớ anh. Anh đừng chịu đựng một mình nữa nhé, anh đừng khép lòng mà dày vò mình bởi nỗi cô đơn nữa nhé. Anh đừng bỏ bữa nữa, phải ăn uống đầy đủ, cũng đừng thức khuya quá. Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải nghĩ cho bản thân mình trước. Nếu không, em sẽ rất lo lắng, cũng rất đau lòng. Em muốn nói, muốn nói nhiều điều lắm. Cả đời này, em sẽ luôn dõi theo ủng hộ anh. Không có em, anh vẫn phải thật hạnh phúc, được không?

Anh hứa sẽ không quên em 3

Thủy ra đi vào một ngày cuối đông. Khí trời ảm đạm, giống như sự ảm đạm trống rỗng đến vô hồn trong lòng Tùng. Anh xót thương cô, nên không thể làm theo tâm nguyện của cô, sau khi cô chết mà hiến thân xác cho y học được. Tùng đứng trước bia mộ còn xanh ấy, thật lâu, thật lâu, đến khi ánh tà dần buông xuống, anh mới lưu luyến rời đi. Chỉ để lại một mảnh giấy: “Cả cuộc đời này, anh hứa, anh sẽ không quên em…”

19h, sân bay Nội Bài

Tùng quyết định bay sang Pháp tu nghiệp ba năm. Nói là anh muốn trốn tránh mảnh đất đau thương này cũng được, nói là anh muốn dành thời gian để vết thương từ khi Thủy ra đi lành lại cũng chẳng sao. Bởi vì, là lí do nào, cũng là tốt cho anh. Bố mẹ cũng không phản đối. Anh từng nghĩ mình sẽ không thể rời xa Hà Nội, nhưng hóa ra, giờ anh mới rõ, yêu một thành phố, là bởi thành phố đó có ai. Người đi rồi, anh chẳng còn lí do ở lại. Nhưng, nhất định anh sẽ quay về.

Ngồi yên vị trên ghế, từng giai điệu “Mùa đông” của Đinh Mạnh Ninh vang lên, anh dự định chợp mắt một lúc. Nhưng lại thấy có người gọi dậy. Trước mặt Tùng là một mẩu giấy cô tiếp viên đưa cho. Tùng cảm thấy hơi kì quái. Mở giấy ra, chỉ có vài chữ ngắn gọn: “Chào anh, bác sĩ”.
 
Theo
 Hạ Anh 
Có thể bạn sẽ thích: 

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

Gửi cho em chút nắng Sài Gòn…

Blog tam su tinh yeu

Em gửi cho anh những mùa gió chướng về trên phố, gió hanh hao lùa sâu vào nỗi nhớ về ngày Hà Nội còn đầy nắng, tưởng chừng như có thể gói nắng lại để ủ ấm những ngày mùa đông lạnh giá.

Những ngày Hà Nội ủ mình trong tiết trời mùa đông giá lạnh, bầu trời xám xịt giấu nắng đi đâu, để gió mải miết rong ruổi trên những tầng mây xa; em chợt thèm hít hà lấy một tia nắng mỏng, hít căng lồng ngực rồi thở phào nhẹ nhõm…

Hà Nội vào đông rồi anh à, Sài Gòn mùa này nắng có còn vương đầy trên mái phố? Em nhớ có lần anh bảo rằng khi thủ đô đang co ro vì lạnh thì Sài Gòn vẫn chờn vờn cuộn tròn từng vạt nắng rượt đuổi nhau trên những cung đường phủ đầy lá rụng. Và rồi người ta buộc chặt từng vốc nắng ủ đầy yêu thương ấy nhờ gió chở đến phương xa chút ấm áp phương Nam. 

Sáng Hà Nội ít khói nhiều sương, từng lớp cứ giăng lảnh bảng tạo thành một màn hư ảo cũng đủ khiến cho ai đó phải xuýt xoa đôi bàn tay đang run lên vì lạnh. Con phố ngái ngủ nằm im lìm để mặc lá xác xơ rơi rụng, bước chân người cứ vội vã lướt ngang qua, hằn lên từng vết, cô đơn đến lạ. Anh bảo rằng anh thèm cảm giác thức dậy vào buổi sáng chớm đông khi gió lùa thốc vào khe cửa, tay tự ôm lấy thân mình, nhắm mắt lại nghe nhịp thở mùa đông đến rất gần; thèm được mặc những chiếc áo khoác to xụ, quàng chiếc khăn màu xanh rêu kín cổ bước xuống phố, dù lạnh nhưng vẫn thấy ấm áp biết bao…Anh thèm được trở mình giữa đêm đông Hà Nội và nắm lấy bàn tay em, hít hà lấy sương đêm rơi nhoài trên vạt áo…

Em gửi cho anh những mùa gió chướng về trên phố, gió hanh hao lùa sâu vào nỗi nhớ về ngày Hà Nội còn đầy nắng, tưởng chừng như có thể gói nắng lại để ủ ấm những ngày mùa đông lạnh giá.

Gửi cho em chút nắng Sài Gòn… 1


Sài Gòn lặng lẽ ngâm mình trong tiết trời chỉ se sẽ lạnh vào sáng mai, nhưng bình minh thức dậy là lúc mặt trời đã nằm vắt vẻo trên cao tự lúc nào. Đường phố, con người như những mảnh ghép va vào nhau chạm trổ nên bức tranh hài hòa, êm dịu giữa ồn ào, vội vã.

 Anh có biết Hà Nội sáng chớm lạnh khiến con người ta co ro bước vội qua đường, ngửa mặt lên trời cao tìm kiếm một tia nắng mỏng khẽ vén màn mây le lói cũng chẳng thấy. Hà Nội buồn tênh những ngày đông về, Hà Nội nhớ nắng, Hà Nội nhớ anh…

Những buổi chiều đông, hoàng hôn ôm thành phố vào cô đơn, gió rít mạnh lên từng hồi như vô vàn vết cào xé đang rê nhẹ trên từng thớ thịt. Ngoảnh đầu nhìn lại để tìm một chút áng nắng chiều còn rớt lại trên mái phố nhưng không thấy. Đông Hà Nội giấu nắng vào sâu trong lòng người, để ai đó vẫn mải miết đi tìm, tìm hoài…

Anh có nhớ cung đường Phan Đình Phùng, con đường đẹp nhất khi thu về, chòng chành lá rớt. Ngày xưa em từng dại khờ bảo anh tìm cho em một tia nắng mỏng, rất mỏng len lỏi qua từng tán cây cổ thụ kia để em gom vào tim để nhớ một mùa sắp qua; anh ngốc nghếch đi tìm nắng cho em, nhưng nắng không về, anh cũng bỏ em đi…

Sài gòn cõng nắng về nơi đâu, cõng yêu thương của em giấu kín; Hà Nội chật chội nhớ thương tìm nắng mải miết giữa mùa đông lạnh căm căm…

Em thèm một tia nắng, một tia nắng sưởi ấm những thương nhớ đang ủ dột, ẩm ướt của ngày đông. Anh gửi cho em nhé? Gửi nắng Sài Gòn, gửi nhung nhớ về bên em…
 
Theo
 Ban Mai Xanh

Có thể bạn sẽ thích: 

Vì chúng ta đã ước hẹn (Kỳ cuối)

Blog tam su tinh yeu

Thương tổn nhiêu đó có là gì? Bởi vì chúng ta quá chấp nhất nên mới bỏ qua nhau. Chỉ đến khi biết buông bỏ mới có thể có được hạnh phúc. Cuộc đời mà, khi chúng ta vẫn hy vọng thì chẳng có điều gì là kết thúc.

Đoàn khách trở lại Hà Nội, Linh xin phép anh Tuấn - trưởng đoàn để mình được ở lại đây. Dù sao thì kết thúc tour này cũng là kỳ nghỉ phép đầu tiên mà cô sử dụng cho mình. Không thể nói được sau chuyến đi này cô có trở về hay không, khi trong đầu đang quay mòng mòng giữa việc từ bỏ hay không từ bỏ. Chuyện công việc và cả chuyện tình cảm. Có lẽ Linh sẽ dùng thời gian đi du lịch đây đó rồi sẽ quyết định mọi chuyện.

Phàm không hề biết điều này, anh cũng chuẩn bị đồ đạc cá nhân để lên xe cùng mọi người trở về. Chuyến xe sẽ rời khỏi SaPa, nơi họ lần đầu tiên trò chuyện cùng nhau, nơi điểm chạm nhau giữa mối tình đẹp như cổ tích của hai người. Phàm cứ ngỡ rằng chỉ có nơi đây mới khiến Linh có thể buông bỏ oán hận trong quá khứ và tha thứ cho sai lầm của anh.

Thế nhưng, dường như mọi chuyện đã trở nên vô ích, và anh cũng không biết phải làm thế nào cho đúng. Có lẽ phải trở về Hà Nội, có lẽ anh lại tiếp tục chờ đợi cô.

Chỉ đến khi xe chuyển bánh, vắng Linh trên chuyến hành trình trở về, Phàm mới cuống cuồng khi biết tin cô đã ở lại SaPa, và mọi quyết định không hề nói với anh.

Đương nhiên, cô không có nghĩa vụ phải báo trước cho anh. Hơn nữa trong hoàn cảnh của hai người, với tâm trạng thất thường của cô khi anh trở về, càng không có lý do gì khiến cô nói trước với anh. Tuy nhiên điều này khiến anh vô cùng hoảng sợ.

Anh hoảng sợ việc cô ở lại một nơi xa lạ, tự lang thang một mình với tâm trạng hiện tại. Anh sợ cô sẽ trốn anh. Mà nếu như cô đã trốn, cho dù anh làm cách nào cũng không thể tìm ra.

Mặc kệ sự phản đối của anh trưởng đoàn, Phàm yêu cầu dừng xe rồi chạy ngược trở lại phía khách sạn, chạy nhanh đến nỗi tim muốn rơi ra khỏi lồng ngực, chạy đến khi tai ù đi vì thay đổi độ cao. Mưa bắt đầu lất phất rơi, vương lên những vách núi cheo leo, phủ lên không gian một vẻ xám xịt. Cả con đường ngoằn ngoèo lên thị trấn SaPa dường như bao trùm trong sương mù.

Ngày hôm ấy thời tiết xấu.

Một chiếc xe con quẹo bánh qua đoạn cua mất lái tông vào chiếc xe tải chạy ngược chiều. Phàm chỉ cảm nhận được một cái gì đó lao vào mình, sau đó mọi giác quan đều trở nên tê liệt.

Ngày hôm ấy, người ta đưa tin về một vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra ở cung đường hiểm trở lên SaPa, tai nạn liên hoàn do sương mù dày đặc, khuất tầm nhìn và một chiếc ô tô mất lái. Mặc dù chưa rõ chi tiết thương vong, nhưng đã có tin cho hay, một thanh niên trẻ vì bị thương quá nặng đã tử vong tại chỗ.

Ngày hôm ấy, Linh không ngờ rằng quyết định của mình lại có thể gây ra hậu quả nặng nề đến thế. Đến nỗi cô thà dùng những năm tháng đợi chờ của mình ra để đánh đổi cũng không thể vãn hồi.

Vì chúng ta đã ước hẹn (Kỳ cuối) 1
----

Trở về sau một chuyến phượt xuyên Việt kéo dài gần một năm, bố mẹ suýt không nhận ra Linh. Cô đen nhẻm và gầy rộc hẳn đi, mái tóc vốn mượt mà trước đây trở nên cứng queo và phần đuôi xơ rối. Có nhiều việc nhất định phải cần thời gian suy nghĩ thấu đáo, Linh đã quyết định xin nghỉ hẳn ở công ty du lịch. Lần trở về này cô muốn hoàn tất thủ tục xin thôi việc và rút lại hồ sơ, giấy tờ cần thiết.

-Linh, đừng đi nữa, ở nhà mà yêu đi rồi còn lấy chồng!

Mẹ cô đã chán với việc phải cằn nhằn, sau khi dùng hết quyền uy của một bà mẹ, dùng hết chiêu trò tham khảo được từ những người xung quanh thì đã bỏ cuộc, cuối cùng vẫn chỉ có thể dùng tâm trạng của một người mẹ bình thường, nói như bất lực.

Linh quay sang ôm mẹ, vùi mặt vào vai mẹ, hít hà mùi hương dịu ngọt dễ chịu trên tóc mẹ, nhận ra đã có vài sợi bạc lỉa chỉa ra trên đỉnh đầu. Mẹ cũng đã già, thời gian cũng đã bắt mẹ phải già. Với một gia đình chỉ có hai cô con gái nhưng đứa nào cũng không chịu yên ổn, dường như mẹ ngày một già thêm.

-Mẹ an tâm, con sẽ lấy chồng, nhưng không phải bây giờ. Con có cuộc sống của mình, và con đã lãng phí mất mấy năm chỉ vì một sự cố chấp đến ngốc nghếch. Bây giờ con phải thay đổi thôi! Cũng đến lúc phải lớn lên rồi!

Thực ra, con người ta rồi cũng sẽ có lúc trưởng thành. Đó là khi biết dừng lại một quãng đường chạy dài để xem mình đã chạy được bao xa, đó là khi biết gạt hết mọi mâu thuẫn trong lòng để suy nghĩ về những gì đã từng trải, đó là khi biết buông bỏ hết thảy oán hận và giận dữ. Dù là chuyện gì đi chăng nữa cũng có thể vượt qua, vết thương nào cũng có thể tự chữa lành, và thay đổi để không bao giờ vấp phải chỗ đã từng ngã nữa.

Chuyện của Phàm, ít nhất Linh cũng đã xếp nó vào quá khứ, trở thành chuyện đã qua. Có thể tự tin đối mặt với anh nếu có gặp lại, có thể không cảm thấy mỏi mệt khi phải cố tỏ ra bình thường.

Thế nhưng Linh không ngờ, dù là chuyện của 3 năm về trước hay là chuyện của thời điểm hiện tại, quyết tâm của con người không thể đủ cho số mệnh đã định trước. 

Càng những cái cố kiếm tìm sẽ càng không thấy, nhưng một khi đã buông bỏ được rồi thì nó lại tự động hiện lên trước mắt.

Người ta gọi ấy là Duyên. Là oan gia. 

Những sự ràng buộc vô hình cứ cuốn chặt lấy cuộc sống của đối phương, trở thành một thứ định mệnh mà cho dù có cố chạy trốn cũng không thể thoát khỏi.

-Này, mày đi 1 năm mà nhìn đã “tã” quá đấy!

Chị kế toán vừa đếm tiền vừa buông một câu nhận xét có sức sát thương khủng khiếp với tâm hồn thiếu nữ mới chớm 24. Linh xụ mặt, chưa kịp phản kháng lại để vớt vát chút lòng tự trọng thì một giọng nói quen thuộc cất lên.

-Bà chê cái gì? Tôi lại thấy nó dạn dĩ lên, cứng cáp hơn lại đầy sức sống thế kia mà. Linh, đừng nghe mụ già kém hiểu biết này, 1 năm qua mày khá lắm!

Anh Việt quàng tay qua vai Linh, vỗ vỗ mấy cái như thông lệ cuộc gặp gỡ của “nam nhi đại trượng phu” với nhau. Linh khó khăn lắm mới gỡ được bàn tay rắn chắc, nặng nề ấy ra, ra vẻ nhăn nhó than vãi một hồi. Trò chuyện chán chê, đến lúc Linh chuẩn bị ôm đồ đạc về nhà bỗng nhiên bị gọi giật lại.

-Linh, mày quen ai tên là Phàm hả?

Sững lại đôi chút khi nghe đến tên cậu ấy từ người khác, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại được tinh thần, câu trả lời vừa thốt ra đã khiến Linh phải tự vấn mình, tại sao đã quên rồi lại cứ phải trốn tránh?

-Không ạ!
-Thế à? Tại vì có một người phụ nữ trung tuổi cứ đến tìm mày mấy lần đấy, bảo là mẹ của người tên là Phàm, bà này nhìn là biết người châu Á nhưng mà lại nói tiếng Anh!

Linh giật mình khi nghe đến mẹ Phàm, người mà anh vẫn hay nhắc đến nhưng cô chưa từng được gặp. Nghe nói bà đang sống ở Úc. Vậy thì bà đến đây tìm cô để làm gì? Lại còn những mấy lần?

Dường như thấy Linh còn ngẩn ra không hiểu, chị kế toán vốn hay lo chuyện bao đồng đã vội vàng kể lại, chìa ra mảnh giấy có viết một dãy số nhòe mờ đưa cho Linh.

Một địa chỉ ngắn gọn và một số điện thoại liên lạc lạ lẫm. Của một nhà mạng Việt Nam.

Linh gọi vào số ấy thì thuê bao đã bị khóa.

Có lẽ không có chuyện gì đặc biệt. Có lẽ chỉ là hỏi thăm một chút vậy thôi.

Linh đắn đo suy nghĩ mãi cũng không thể tự thuyết phục mình bằng một lý do nào. Bàn tay nắm chặt lấy mẩu giấy, đấu tranh tư tưởng để vứt nó vào sọt rác, cuối cùng chân không nghe lời não, tim không nghe lời lý trí, vẫn chạy thục mạng đến địa chỉ trên tờ giấy.

Thực ra, linh cảm của con người luôn đúng. Nhất là khi gặp phải những vấn đề có liên quan đến những người họ thương yêu. Trong linh cảm không lành ấy của Linh có hình bóng của Phàm. Trên đường đi, cô đã không ngừng lẩm nhẩm, hy vọng mọi giả thiết trong đầu là không đúng. 

Thế nhưng, chỉ khi cô tìm đến tận nơi, khi nhìn cánh cửa im lìm khép chặt cạnh bức tường nhà sơn xám. Người hàng xóm lục lọi rồi đưa cho cô một tờ báo cũ đã bám bụi và quăn nhàu.

-Thằng bé đấy bị tai nạn hồi đầu năm ngoái. Lúc đi lên SaPa thì phải. Mẹ nó từ nước ngoài về đây. Căn nhà này bỏ không lâu lắm rồi, sau tai nạn bà ấy có về đây vài lần rồi không thấy đâu nữa. Nghe nói thằng bé chết rồi, tai nạn liên hoàn cơ mà…

Những lời thuật lại về sau của bác hàng xóm Linh không nghe thấy nữa, tai cô ù đi như một vận động viên nhảy dù, ký ức, tâm trạng, tinh thần,… mọi thứ đều lơ lửng trong không trung.

Chính vào cái ngày cô quyết định trốn chạy hoàn toàn khỏi anh, chính cái ngày định mệnh ấy, Phàm đã gặp tai nạn. Cô chưa bao giờ cho rằng quyết định ấy của mình là sai lầm, cho đến thời điểm hiện tại, cầm tờ báo có tin về tai nạn, cô đã ước có thể quay ngược thời gian lại, và hy vọng mọi chuyện chỉ giống như một giấc mơ.

-À, mà nghe nói bố nó là xã hội đen ở bên nước ngoài cũng vừa bị bắt rồi chết trong tù đấy!
-Tù… tù ấy ạ? Lâu chưa bác?
-Khoảng 3 năm trước. Nhà nó cũng khốn đốn đợt đấy lắm. Dù bố mẹ nó li hôn lâu rồi nhưng vẫn không tránh khỏi bị người ta truy thu tài sản. Cái nhà này là của nhà mẹ nó để lại lâu rồi, thằng bé khi về đây nhìn đáng thương lắm. Tất bật, tất bật, thi thoảng cứ thấy xách vali đi suốt ngày. 

Hóa ra vì chuyện bố đẻ bị bắt anh mới vội vàng đi mà không nói lời nào với cô. Hóa ra vì muốn giấu cô, vì không dám nói ra chuyện khủng khiếp về gia đình mình nên anh mới như vậy.

Cô chưa từng hỏi anh, cũng chưa từng cho anh giải thích nguyên nhân. Chỉ là anh cố chạy đến còn cô cứ trốn đi. Ôm khư khư vết thương của mình, oán trách anh không tốt, oán trách anh làm cô tổn thương.

Vì chúng ta đã ước hẹn (Kỳ cuối) 2

Linh òa khóc như một đứa trẻ, lang thang vì không biết mình nên đi đâu. Trong bầu trời rộng lớn này vốn dĩ có anh nhưng bây giờ cô đã không bao giờ có cơ hội gặp lại. Vốn dĩ chỉ là chia tay một chút  thôi thì có gì ghê gớm? Chỉ là anh ra đi, nhưng rồi không phải là đã trở về đó sao? Không phải là đã xin cô tha thứ và hy vọng hai người sẽ trở về như ban đầu đó sao? 

Mọi thứ đã xảy ra chẳng khác nào giấc mơ. Như cuộc hẹn giữa hai người, như câu chuyện tình yêu còn dang dở chưa kịp chấm bút. Như tâm trạng hỗn loạn và hoảng hốt lúc này của Linh.

Cô đã làm gì với Phàm thế này?

Rõ ràng cô vẫn còn yêu anh, rõ ràng vì anh cô vẫn đau khổ như thế này. Vậy tại sao khi ấy cô lại muốn trốn chạy khỏi anh?

Con người thật kỳ lạ, chỉ khi mất đi mới biết điều gì là đáng quý, chỉ khi không bao giờ còn cơ hội mới điên cuồng tìm cách nắm chặt. Linh bây giờ chẳng khác nào đang đưa tay ra giữa không trung, quờ quạng cố tìm cái gì đó để bấu víu nhưng rồi chỉ là những khoảng không khí lạnh lẽo vây quanh mình. Dù có gào khóc, dù có tự trách mình, dù có muốn chạy trốn cũng không thể nào thoát ra được tâm lý dày vò bản thân mình.

Mọi thứ đều đã qua, có những vết thương mãi sau này mới biết. Những sự thật vì mải mê trốn chạy nên khi biết được đã trở nên quá muộn màng.

Ai có thể đánh đổi để lấy lại những thứ đã qua?
***
Linh trở mình dậy thì trời đã tảng sáng, chuyến tàu lên Lào Cai vẫn đang kiên trì lăn bánh. Vươn vai ngồi dậy, lục tìm card-visit của nhà xe quen thuộc, hít hà mùi không khí lành lạnh hơi ẩm của thời tiết nơi đây. 

Đã lâu lắm rồi Linh mới trở lại SaPa, nơi có quá nhiều kỷ niệm, cũng là nơi đầu tiên cô với Phàm chính thức gặp nhau. Xe thả Linh xuống đầu dốc nhà thờ Đá, cô khoác balo đi bộ về khách sạn quen thuộc trước đây vẫn ở. 

Mọi thứ quen thuộc đến nỗi nước mắt tự động trào ra.

Cũng phải, chỉ là Phàm không ở đây, chỉ là anh ấy sẽ không thể trở lại đây nữa.

Trên con dốc ngoằn ngoèo chẳng có mấy người qua lại, tuyết bắt đầu rơi. 

Dù đến SaPa đã nhiều lần nhưng đây chính là lần đầu tiên Linh được chứng kiến tuyết rơi. Trước đây, Phàm và cô đã từng giao hẹn, sẽ dành một kỳ nghỉ để đến SaPa đúng vào đợt tuyết rơi. Nhưng cuối cùng vẫn thất hẹn, lời hứa ấy đã vĩnh viễn trôi vào quên lãng.

Linh mỉm cười, giơ tay ra hứng những bông tuyết li ti, cảm giác hơi lạnh bám vào trí não, xộc vào tận tim, đông cứng lại. Có cái gì đó âm ỉ bò ra từ trong lòng, khiến Linh bất giác thấy ngực trái buốt đau.

-Linh!

Tiếng gọi quen thuộc kéo cô ra khỏi hồi ức và tậm trạng chồng chéo vào nhau. Khi những giọt nước mắt chỉ kịp trào ra vì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc. Khi xúc giác trở lại để thấu cơn lạnh, nỗi nhung nhớ, nỗi dằn vặt, nỗi oán trách trồi lên mãnh liệt, bùng nổ ra khiến cô khóc òa.

Vì chúng ta đã ước hẹn (Kỳ cuối) 3

Phàm bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cô mỉm cười. Tuyết bay li ti phảng phất trước mặt anh tựa hồ như ảo ảnh không thực. Nhưng Linh biết chính là anh ấy. 

Khuôn mặt chẳng có gì thay đổi, chỉ là bỗng dưng già dặn hơn. Vết sẹo trên trán được che đi bởi tóc, vệt râu lờ mờ ram ráp Linh chạm vào bỗng có cảm giác quá thân thương.

Mọi lời muốn nói chẳng thể trượt ra khỏi cổ họng, cứ ngắc ngứ mãi không thành lời. Phàm lặng lẽ ôm lấy cô, cảm nhận từng vệt nước mắt của cô rơi xuống tay anh ấm áp. Sự trùng phùng nào cũng đem theo vệt nước mắt, là tủi hờn, là hạnh phúc, chỉ khi trải qua rồi mới có thể hiểu được nó đáng quý đến nhường nào.

-Linh, anh đã ở đây đợi em. Anh không biết phải đợi đến khi nào, nhưng anh vẫn cứ đợi. Thật sự là anh ngốc lắm có phải không? Và Linh biết khi nói những câu đó Phàm cũng khóc.

Hai người vốn đợi chờ nhau trong miết mải yêu thương. Khi cảm xúc bị bào mòn bởi những nỗi đau và sự chia cách vô hình. Cuối cùng thì chúng ta vẫn có thể tin vào những kỳ tích. Hóa ra mọi sự chờ đợi đều đáng giá, hóa ra chỉ cần kiên nhẫn là có ngày được gặp lại.

Thương tổn nhiêu đó có là gì? Bởi vì chúng ta quá chấp nhất nên mới bỏ qua nhau. Chỉ đến khi biết buông bỏ mới có thể có được hạnh phúc. Cuộc đời mà, khi chúng ta vẫn hy vọng thì chẳng có điều gì là kết thúc.

Và hạnh phúc là một hành trình dài tìm kiếm bàn tay nhau…

(Hết)

 
Theo
 CaDe

Có thể bạn sẽ thích: 

Nếu gặp lại, xin đừng gọi nhau là người yêu cũ…

Biết rằng cũng chỉ là một cuộc tình quá vãng, một chiếc tàu tạm dừng chân ở một nhà ga, đến giờ tàu phải lăn bánh đi rồi nhưng sao ba từ đó lại nhói lòng như thế?

Một chiều mùa đông ảm đạm, con phố cũ nhuốm hơi lạnh nằm im lìm nghe tiếng lá rơi, tôi co ro siết chặt bàn tay đang lạnh cóng và nghĩ “nếu gặp lại người ấy ở đây, chúng tôi sẽ gọi nhau là gì?”…

Đã từng là tất cả trong nhau, đã từng nghĩ sẽ chẳng thể rời xa nhưng duyên gãy, tình đứt, đành bước về hai ngả không nhau; gặp lại và gọi nhau với ba từ “người - yêu - cũ” khô khốc, vô tình. Bỗng thấy lòng quặn đau, gọi nhau là gì cũng được, nhưng gặp lại, đừng gọi nhau là người - yêu - cũ…

Chẳng phải lòng còn yêu, còn thương, còn nhớ để rồi đặt ra giả định có thể xảy ra ấy, vì cuộc sống xoay vần, thành phố chật chội; gặp lại nhau là chuyện không ai biết trước được. Người ta giờ đã nắm lấy một bàn tay khác, không phải là mình nữa, vô tình chạm mặt nhau trên phố; có thể người ta sẽ gọi mình là người yêu cũ? Ừ, biết rằng cũng chỉ là một cuộc tình quá vãng, một chiếc tàu tạm dừng chân ở một nhà ga, đến giờ tàu phải lăn bánh đi rồi nhưng sao ba từ đó lại nhói lòng như thế?

Nếu gặp lại, xin đừng gọi nhau là người yêu cũ… 1


Kết thúc một cuộc tình, lời chia tay đã nói ra, tất cả cũng là chuyện đã qua; nhắc lại về nhau cũng chỉ là nhắc lại để nhớ về một thời từng yêu, chứ không phải để yêu thêm. 

Người ta nói rằng những người đã từng yêu nhau, từng đến bên cuộc đời nhau, từng xem nhau là tất cả cũng chỉ như hai mảnh ghép trái tim vừa khít ở một thời điểm nào đó nhưng đến một thời điểm khác thì mảnh ghép đó không còn phù hợp nữa. Thế là rời xa, là buông tay.

Cái lúc buông tay, cái lúc chẳng là gì của nhau nữa cũng là lúc đặt một mối quan hệ khác cho người kia: người dưng, người lạ, người xưa hay là người yêu cũ…

Là gì cũng được, nhưng đừng là cũ kỹ. Dù hết yêu nhưng cũng đừng để thời gian phủ dày lên cuộc đời nhau sự lãng quên. Vì lãng quên coi như suốt chặng đường về sau sẽ chẳng còn dấu vết gì về người ta. Thực tâm chẳng ai muốn như thế. Hãy nghĩ về nhau như những điều ngọt ngào và êm đềm nhất từng có, ít nhất là trong quá khứ. Hãy có thể để cả hai chỉ một vòng tròn chưa trọn vẹn trong nhau được không?

Môi bật lên ba từ người – yêu – cũ khi vô tình chạm mặt nhau hay khi kể cho ai đó nghe về người kia cũng chính là lúc bản thân đang gợi lên vô vàn điều cũ, vô vàn kỉ niệm về nhau. Như thế nhức nhối và đau lắm. 

Chia tay rồi, có chăng nên gói ghém lại những gì đã xa, những gì thuộc về ngày xưa, đừng gượng mở xem nữa bằng cách bước qua đời nhau một cách bình thản nhất. 

Nếu sau này, trên phố đông tấp nập, ai cũng hối hả bước vội qua nhau, tôi và anh ấy có gặp lại nhau thì mong rằng ba từ người-yêu-cũ đừng bật ra khỏi môi ai… 
 
Theo
 Ban Mai Xanh

Có thể bạn sẽ thích: 

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

Em ghen với người yêu cũ của anh!

Blog tam su tinh yeu buon

Có những ngày bình lặng, yêu thương vẫn cứ thế quấn quýt cạnh nhau. Nhưng thảng hoặc đôi khi, em lại buồn lòng vì trót để mình trôi theo những điều không đáng nghĩ…



Để em nói anh nghe…

Ghen tuông như con dao hai lưỡi sắc ngọt trong tình yêu. Em tin là anh hiểu điều đó . Trong khi ghen với người đang đứng trước mặt mình đã đủ khó chịu, thì em lại tự  lao vào vòng bế tắc khi tự làm khó mình với những ký ức đã xưa.

Em không muốn chì chiết hay chúng mình mỏi mệt vì nhau. Em lại càng không muốn vì những chuyện này mà tình yêu có lỗ hổng. Em chỉ mong sau khi nghe hết những điều mà em nói, anh sẽ biết cách để làm em thêm tin.

Anh này,

Em biết, em biết mà... Trước em anh đã từng có rất nhiều người yêu.

Em biết, em biết mà... Rằng việc ghen với người yêu cũ của anh là một điều ngu xuẩn.

Những bức ảnh ngày xưa anh không xóa… Những lần nhắc về ngày đó trước em anh cũng không hề hà… Thi thoảng đi trên đường thấy thấp thoáng bóng quen anh vẫn ngoái lại, dù là trong vô thức… Những mẩu chuyện con con anh vẫn còn nhớ rõ…

Em biết, em biết mà… Càng bận tâm về điều này thì em càng mệt mỏi.

Em biết, em biết hết… Nhưng sao em vẫn không vui?

Công bằng mà nói, lúc anh môi kề môi với cô gái khác chúng mình vẫn chẳng biết nhau là ai. Em khi ấy, cũng đang tay trong tay với một người sau này thành xa lạ. Cả hai chúng mình, đều đã từng yêu một người nào đó trước khi đến với nhau!

Em ghen với người yêu cũ của anh! 1
Nhưng em ích kỷ, em nhận, rằng em ích kỷ! Em vô lý, em nhận, em quá vô lý khi trong lòng chỉ muốn anh quên hết cô gái kia. Em nghĩ ngợi không đâu, em nhạy cảm thái quá nên cứ lắng lo những điều chỉ khiến anh thở dài và than trách.

Tất cả mọi đứa con gái đều có một nỗi sợ mơ hồ nào đấy về người cũ của người yêu mình, anh có tin không?

Có nói biết bao lời thương nhớ nữa cũng thế mà thôi. Vì cái nỗi ghen tuông kia như đã được cài đặt mặc định rằng ai rồi cũng mắc. Anh giải thích, em gạt đi rồi mình cãi cọ. Anh im lặng, thì em lại nghi ngờ.

Có những ngày bình lặng, yêu thương vẫn cứ thế quấn quýt cạnh nhau. Nhưng thảng hoặc, em lại buồn lòng vì trót để mình trôi theo những điều không đáng nghĩ…

Em tin anh, nhưng lắm lúc em chẳng thể tin nổi cuộc sống. Chỉ mong những ghen tuông của em là vô nghĩa, anh vẫn luôn ở đấy, toàn vẹn với riêng em…
 
Theo
 Lạc Hi


Có thể bạn sẽ thích: 

Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Vì anh đã đi qua cuộc đời em

Blog tam su tinh yeu buon

Anh đã đi qua khoảng đời em, đi qua những năm tháng đẹp nhất đời thiếu nữ, không tính toan, không nghi ngờ hay giả dối, buồn vương không theo giọt nước mắt rơi.

Ngày hôm nay có nắng, làm hanh hao đôi mắt gầy. Em vội vã đi nhanh qua con đường quen, chẳng kịp ngoái lại nhìn những điều được gọi là xưa cũ...

Em viết về anh - người cũ, không phải vì nhớ, vì mong hay vì nghĩ anh sẽ trở về, mà bởi trong dòng  người đang chen lấn bước qua nhau kia, em không còn nhìn thấy hình bóng anh nữa, và thế là em biết, em đã quên được anh từ một khoảnh khắc nào đó xa lắm rồi...

Con đường em đi, bằng lăng nở tím cả một khoảng trời, tuổi học trò đã đi vào xa ngái, nhưng lòng như còn muốn vấn vương...

Anh đã đi qua khoảng đời em, đi qua những năm tháng đẹp nhất đời thiếu nữ, không tính toan, không nghi ngờ hay giả dối, buồn vương không theo giọt nước mắt rơi. Tưởng hạnh phúc sẽ là mãi mãi, vậy mà vẫn có ngày mình không còn thuộc về nhau...

Tưởng rằng sẽ không còn yêu ai nhiều như thế nữa, tưởng trái tim đã mãi mãi đóng băng, sắt đá ghim chặt một hình hài khô mộc. Những tháng ngày tinh thần rệu rã bởi nghĩ rằng thực tại dường như quá phũ phàng, sự yếu đuối mỏng manh chỉ khi đêm về mới dám mang ra châm biếm. Sự đả kích tột cùng vào vết thương lòng đến hôm nay mới thôi không còn nhức nhối, để bây giờ em nhận ra rằng, em đã đúng khi chọn bước xa anh hơn một khoảng đường...

Vì anh đã đi qua cuộc đời em 1

Em đã yêu, tình yêu thực tại như một giấc mơ mang màu cổ tích, có chút ngọt nhưng lắng sâu là đượm buồn riêng đôi mắt em. Những dằn vặt không thể tránh khỏi, nhưng tất cả để biết rằng em đã thật sự yêu người ấy hơn anh...

Và phải chăng là duyên số đã an bài. Tình yêu đến em không hề biết trước, như gió như mây thoảng qua nhưng giữ lại trong nhau là hạnh phúc lâu dài. Em biết sẻ chia, em nghe lời và không hay nghi ngờ như ngày xưa bên anh nữa. Bởi em tin, niềm tin này khác với sự tin tưởng mơ hồ mà hồi đó mình dành cho nhau...

Ngày hôm nay không có gió, cánh hoa mỏng manh cũng hiểu rằng cuộc sống dường như đang trôi qua rất êm đềm. Hơi ấm từ bàn tay ai đang tiếp thêm cho em sức mạnh, con đường về đã bớt chông gai...

Ngày hôm nay không anh, em thấy lòng mình nhẹ lắm, trái tim không còn nặng trĩu những sầu vương. Em hiểu thêm về quy luật cuộc đời, hiểu thêm rằng chỉ cần con tim ta thật thà thì ta sẽ nhận lại được những thật thà hơn thế...

Anh hạnh phúc nhé. Mình đã xa nhau từ ngày hôm qua, không luyến lưu nhưng những gì đã xảy ra thì như vẫn còn đây. Sẽ giữ lại để ngày sau gặp lại, ta mỉm cười nhìn về khoảng đời có nhau...
 
Theo
 Trần Khánh Hưng

Có thể bạn sẽ thích: